Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Phan_12
Chương 85: Khống chế Thượng Quan gia (4)
Rất nhanh, Giản Mộng đã tới trong tay còn xách theo một giỏ trái cây thật to.
"Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy?" Giản Mộng nhìn sắc mặt Ngải Tuyết có chút tái nhợt, trong lòng không vui.
"Giản Mộng, bảo bảo của tớ mất rồi." Ngải Tuyết nhìn bạn tốt, nghẹn ngào nói.
Giản Mộng hơi sững sờ, có chút không dám tin nhìn Ngải Tuyết, trong lòng không thể chấp nhận sự thật này.
Lời an ủi như nghẹn lại ở cuống họng.
Lúc này, lời an ủi động viên nào cũng trở nên vô dụng, nhẹ nhàng nắm tay cô, tay kia vỗ lưng cô.
Nước mắt trên khuôn mặt Giản Mộng cũng từ từ chảy xuống, cô biết, Ngải Tuyết không thể sanh non.
Còn nhớ rõ thời điểm Ngãi Tuyết mới vừa mang thai, cô đã dẫn Ngải Tuyết vào bệnh viện, được biết nếu như Ngải Tuyết sanh non sẽ không bao giờ có cơ hội mang thai nữa.
"Mộ Dung Kiệt biệt cậu không thể. . . . . . ?" Giản Mộng không thể nói ra hai chữ‘sinh con’, có chút lo lắng nhìn cô.
Ngải Tuyết lắc đầu một cái, thật ra thì cô cũng không xác định được.
"Mộng Mộng, tớ muốn rời đi!" Ngải Tuyết lau nước mắt, nhẹ nhàng nói.
Giản Mộng đẩy cô"Tiểu Tuyết, cậu không thể đi, Mộ Dung Kiệt sẽ giết cậu đấy!"
Cô cũng không quên lần trước Ngải Tuyết rời đi, lửa giận của Mộ Dung Kiệt ngùn ngụt ngập trời.
Ngải Tuyết cười khổ"Tớ cũng không muốn rời khỏi anh ấy, hiện tại, anh ấy còn yêu thích tớ, nhưng sau này ngày còn dài như vậy, cậu cảm thấy, có người đàn ông nào nguyện ý cả đời cùng một người phụ nữ không thể có con cho anh ta không?"
Giản Mộng suy nghĩ một chút, Ngải Tuyết nói rất đúng, người đàn ông như Mộ Dung Kiệt, muốn loại phụ nữ nào mà không có, làm sao có thể một lòng với Ngải Tuyết, khi cô không còn khả năng mang thai.
Theo bản năng nhẹ nhàng nắm tay cô thật chặt, vì đau Ngải Tuyết la lên, Lãnh Băng nhíu chân mày nhìn bọn họ, Giản Mộng sớ tới mức rùng mình một cái..
"Tiểu Tuyết, người phụ nữ là ai vậy? Tớ nhìn cả người cô ấy một chút ấm áp cũng không có!"Giản mộng nhìn Ngải Tuyết, nhỏ giọng hỏi.
Ngải Tuyết chu mỏ"Là người của Mộ Dung Kiệt phái tới bảo vệ tớ, có cô ấy ở đây, tớ không thể rời đi thuận lợi rồi!"
Giản Mộng gật đầu một cái, chính xác hơn là một phiền toái lớn! Không hổ là người của Mộ Dung Kiệt, không dễ chọc chút nào!
"Cho nên, tớ cần cậu giúp!"Ngải Tuyết lôi kéo Giản Mộng nhờ giúp đỡ.
Giản Mộng lập tức nhảy dựng lên"Ôi, bạn học nhỏ của tớ, cậu tha cho tớ đi, tớ không dám!" Mộ Dung Kiệt, cô chọc không nổi nha?
Vẻ mặt Ngải Tuyết đau khổ"Tớ chỉ có mình cậu để nhờ vả thôi!"
Giản Mộng lắc đầu từ chối, chuyện gì cũng được nhưng chuyện này thì không bao giờ.
Chương 86: Khống chế Thượng Quan gia (5)
Thật ra thì, Tiểu Tuyết, trước tiên cậu thử thăm dò ý kiến của Mộ Dung Kiệt xem sao, ngộ nhỡ anh ấy có thể tiếp nhận thì sao?"
Ngải Tuyết cúi đầu, cô cũng từng nghĩ tới việc này, nhưng cô rất sợ, sợ nghe được đáp án khiến cô đau lòng!
Cho nên, cô tình nguyện không biết thì tốt hơn, ít nhất, cũng để cho cô một chút ảo vọng tin tưởng vào anh.
Vô lực buông tay đang lôi kéo Giản Mộng, không nói tiếng nào ngồi ở đầu giường.
Giản Mộng nhìn Ngải Tuyết không còn sức sống như vậy, trong lòng khó chịu muốn chết.
Giúp cô, nhưng cô và người nhà sợ rằng đều gặp họa bởi người đàn ông ác ma kia.
Không giúp cô, nhưng Ngải Tuyết như vậy thật khiến người khác phải đau lòng!
"Tiểu Tuyết, cậu cho tớ thời gian suy nghĩ được không? Cậu cũng không gấp rời đi mà!"
Cô thật sự cần suy nghĩ kỹ, cân nhắc một chút!
Ngải Tuyết nhếch miệng, ‘ừ’ một tiếng.
"Đại ca!" Ngoài cửa, âm thanh cung kính của Lãnh Băng truyền đến,
"Mộ Dung Kiệt tới rồi, vậy tớ đi trước, lần sau tớ đến thăm cậu!"Giản Mộng đeo ba lô đứng lên.
Ngải Tuyết gật đầu một cái, "Tớ chờ cậu!".
Giản Mộng thấy Mộ Dung Kiệt đi tới, thần sắc có chút hốt hoảng muốn né tránh "Thiếu gia Mộ Dung. . . . . ."
Mộ Dung Kiệt ‘ừ’ một tiếng, không có nhìn cô, đi thẳng tới bên cạnh Ngải Tuyết.
"Bảo bối, có chỗ nào không thoải mái!".
Ngải Tuyết lắc đầu một cái, "Em đói bụng!".
Mộ Dung Kiệt sửng sốt "Em chưa ăn cơm sao?".
Ngải Tuyết liếc nhìn Lãnh Băng, khóe miệng nhếch lên"Em nói muốn ăn cháo, cô ấy không mua!"
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt trở nên lạnh lẽo, không chút thiện cảm nhìn Lãnh Băng.
Sắc mặt Lãnh Băng lập tức tối sầm, cô nhóc này rõ ràng đang trả đũa mình, cô ấy có kêu đói với mình lúc nào đâu?
"Tôi lập tức đi chuẩn bị!"
Trong chốc lát, Lãnh Băng xách một phần cháo nóng hổi đem tới cho Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết mở ra vừa nhìn vừa cười nham hiểm.
"Kiệt, hôm nay, em rất muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc, không muốn ăn cháo cá!".
Một ánh mắt Mộ Dung Kiệt ném tới ra hiệu cho Lãnh Băng!
Thời điểm, cô lặp lại lần nữa, Lãnh Băng rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
Ngải Tuyết nháy nháy mắt"Không phải tôi nói muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc, không cần cháo cá sao?"
Mộ Dung Kiệt ngây người một hồi lâu, nhìn Ngải Tuyết có chút kỳ quái.
Nha đầu này, từ lúc nào lại soi mói, bắt bẻ như vậy! Nhìn gương mặt Lãnh Băng một màu đen, trong lòng đại khái đã hiểu.
Buồn cười nâng khóe môi lên"Ngoan, anh giúp em đổi cháo cá lại là được!"
Ngải Tuyết gật đầu một cái, cũng không muốn làm khó khúc gỗ kia, nhưng trên miệng vẫn như cũ không buông tha người ta.
"Em cần cháo trứng muối thịt nạc không cần cháo cá, chính là cháo thịt nạc!Chị nhớ kĩ nha!"
Ngải Tuyết nhìn Lãnh Băng cắn răng nghiến lợi, tức giận tích tụ trong lòng nãy giờ cũng trôi đi bớt, ai bảo cô ấy cứ lạnh lùng với mình!
Chương 87: Cưng chiều vô đối! (1)
Gương mặt Lãnh Băng từ màu đen chuyển sang màu xanh, nắm tay thật chặt khiến cho các đốt xương phát ra tiếng ‘ken két’
Mộ Dung Kiệt không hài lòng nói, "Lãng Băng, cô có thể đi ra ngoài!"
Lãnh Băng nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, phải, cô nhóc này mình chọc không nổi.
Ngải Tuyết dùng sức mím môi, tâm tình thật tốt!
Mộ Dung Kiệt tự tay đút cho cô từng muỗng cháo.
Cảm thấy thật hạnh phúc!
Định đoạt lại, ăn từng ngụm.
"Chậm một chút, ăn xong rồi bảo cô ấy mua cái khác!" Tâm trạng Mộ Dung Kiệt cuối cùng cũng dễ chịu một chút, bảo bối của anh cũng vui vẻ trở lại.
Đưa tay lau khóe miệng cho cô, Ngải Tuyết cả kinh sơ ý đem cả muỗng cháo đầy vào miệng.
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ." Ngải Tuyết ho đến đỏ bừng cả mặt.
Mộ Dung Kiệt luống cuống tay chân rót một ly nước cho cô uống, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô!
"Khá hơn chút nào không?"Mộ Dung Kiệt lo lắng hỏi.
Ngải Tuyết ho nhẹ, mím môi nhìn Mộ Dung Kiệt.
Trong mắt anh tràn ngập sự lo lắng, quan tâm khiến Ngải Tuyết hoảng sợ.
Sợ mình lại đắm chìm vào tình cảm của anh không thể tự thoát ra được, cũng như không thể rời bỏ anh!
Quay đầu không nhìn anh nữa, trong lòng dâng lên một chút khó chịu.
"Kiệt, nếu như em không sinh con cho anh, anh còn yêu em sao?"Ngải Tuyết vẫn là nhịn không được muốn hỏi.
Tay Mộ Dung Kiệt cứng đờ, khẽ cười"Ai nói bảo bối của anh không sinh bảo bảo được, nói hưu nói vượn!"Coi như đây là sự thật, anh cũng nhất định nghĩ biện pháp chữa khỏi cho cô, để cho bọn họ tự nhiên có bảo bảo.
Ngải Tuyết cười khổ"Không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi một chút!"
Mộ Dung Kiệt cưng chiều ôm chầm cô, đặt nụ hôn lên trán cô "Bảo bối, chờ em xuất viện, chúng ta liền kết hôn có được không?"
Ngải Tuyết khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt anh rất nghiêm túc, không giống như nói giỡn, trong lòng càng thêm khó chịu!
Nức nở nói" Kiệt, không cần đối xử tốt với em như vậy!" Cô không đáng, thật không đáng để anh làm như thế.
"Nha đầu ngốc, anh không đối xử tốt với người nào cả, đời này, anh chỉ đối xử tốt với em, chỉ cưng chiều một mình em, chỉ mình em thôi!" Mộ Dung Kiệt nói như vậy tuyệt đối là muốn như vậy!
Ngải Tuyết tựa đầu vùi sâu vào trong ngực Mộ Dung Kiệt, khóc không thành tiếng!
Một tuần lễ sau, Ngải Tuyết đã hồi phục, bị Mộ Dung Kiệt ôm thật chặt ở trong ngực xuất viện!
"Bảo bối, muốn ăn những thứ gì? Anh dẫn em đi bồi bổ!" Đau lòng ngắt Ngải Tuyết cánh tay, thế nhưng gầy thành cái bộ dáng này,
Ngải Tuyết nghẹo cổ suy nghĩ một chút, "Chúng ta đến con phố bánh bao hấp lần trước được không?"
Chương 88: Cưng chiều vô đối (2)!
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nhếch lên"Con mèo tham ăn, sao chỉ tham ăn mỗi bánh bao hấp?".
Ngải Tuyết chu mỏ"Đi mà? Đi mà?"
Giọng nói nũng nịu như vậy Mộ Dung Kiệt có thể không đi sao "Đi, đi chứ"
Làm Ngải Tuyết cười duyên liên tiếp.
"Ông chủ, hai lồng bánh bao hấp!" Mới vừa vào quán,âm thanh của Mộ Dung Kiệt vang lên, nhất thời thu hút bao ánh nhìn của mọi người.
"Oa, thật đẹp trai nha!"Một người phụ nữ nhìn đắm đuối, khiến cho bạn trai bên cạnh cô phải đen mặt.
"Hì hì" !Ngải Tuyết nhìn Mộ Dung Kiệt cười khúc khích.
Mộ Dung Kiệt nhếch miệng lên, cưng chiều xoa mái tóc của Ngải Tuyết"Nha đầu ngốc!" .
Bánh bao hấp đem lên, Mộ Dung Kiệt không giống như lần trước hấp tấp nhét cả cái bánh bao vào trong miệng.
Nhàn nhã cầm lên hít một hơi, rồi đặt ở bên môi thổi nhẹ, xác định không nóng mới đặt vào dĩa cho Ngải Tuyết.
"Bà xã, ăn đi!" Mộ Dung Kiệt cười tà.
Ngải Tuyết mới vừa gắp bánh bao đưa tới miệng đột nhiên rớt xuống.
Nghi ngờ lỗ tai nghe lầm, không chắc hỏi lại"Anh mới vừa gọi em cái gì?"
Mộ Dung Kiệt cười gian xảo, hơi thở nóng hổi bên tai Ngải Tuyết.
"Em quên rồi sao?Lần trước, ai đã lớn tiếng gọi anh là ông xã chỉ vì một cái bánh bao!"Mộ Dung Kiệt nhìn mặt Ngải Tuyết ửng đỏ như trái cà chua vẫn không thôi trêu chọc.
Ngải Tuyết nhìn bầu không khí của họ có chút mờ ám, nhất thời đỏ mặt đến cổ.
Lần trước sao? Cô suy nghĩ một chút:
"Muốn ăn, tự mua!" ,
"Em ăn, cũng là tiền tôi trả đấy thôi?" .
"Tự tôi. . . . . ." ,
"Giống như không có tiền!" .
"Kiệt, anh xem, tôi tốt bụng giúp anh kêu hai lồng bánh này!"
"Cái đó, Kiệt, anh xem, mới vừa rồi lồng bánh của tôi bị anh ăn một nửa, anh cũng nên trả lại cho tôi chứ?"
"Không có tiền trả sao? Gọi tôi một tiếng ông xã, tôi liền giúp em trả tiền!"
"Cái gì? Anh thừa dịp cháy nhà hôi của à!"
"Em không muốn gọi? ? ?"
"Ông xã. . . . . ."
Ngải Tuyết chu mỏ, có vẻ như là sự thật!
Tuy nhiên nháy nháy mắt, cô nhất định không thừa nhận"Vậy sao? Sao em lại không nhớ rõ!"
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt tối sầm"Không nhớ sao?"
Ngải Tuyết gật đầu không chút suy nghĩ, nói gì cũng không chịu thừa nhận.
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt dâng lên nụ cười lạnh"Thật sự không nhớ à? Bảo bối, em cần phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời nha!"
Ngải Tuyết sợ nuốt nước miếng, vẫn còn lắc đầu, đã phủ nhận rồi, còn có thể thừa nhận sao, chung quanh nhiều người còn nhìn bọn chằm chằm như vậy ! Sao có thể khuất phục dưới dâm uy của hắn, vậy thì thật mất mặt!
Chương 89: Cưng chiều vô đối! (3)
Đầu lông mày của Mộ Dung Kiệt mấp máy "Bảo bối, đây là do em tự chuốc lấy phiền toái a!".
Quay đầu nhìn ông chủ bán hàng cười nói giống như chờ xem kịch vui "Ông chủ, có người muốn ăn quỵt. Hôm nay, cô ấy ăn bánh bao của ông nhưng lại quên đem tiền, ông xem thế nào!" Vừa nói vừa thừa dịp Ngải Tuyết không chú ý nháy mắt với ông chủ.
Ông chủ vội vàng hiểu ý, gật đầu "Vậy sao? Nếu không đem tiền thì ở lại chỗ tôi làm việc, nhìn dung mạo cô đẹp như vậy nhất định tiệm tôi sẽ đông khách đây!"
Không thể được, Ngải Tuyết vừa suy nghĩ vừa nhảy dựng lên tức giận chỉ vào mặt Mộ Dung Kiệt "Anh. . . . . . Anh. . . . . . ," ,
Mộ Dung Kiệt nhịn cười đến nội thương "Anh. . . . . . Anh cái gì? Bảo bối sao em lại nói chuyện lắp bắp như vậy?"
Ngải Tuyết tức giận "Anh muốn em ở chỗ này làm việc cực khổ chịu người ta sai bảo sao?" Giọng điệu mềm nhũn xuống.
Mộ Dung Kiệt ‘ừ’ một tiếng, tiếp tục ăn bánh bao hấp.
Ngải Tuyết lập tức bày ra bộ dáng đáng thương "Anh cam lòng sao?" ?
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nhếch lên, "Tại sao không?".
Ngải Tuyết đột nhiên nhớ lại một tuần trước, Mộ Dung Kiệt ôm mình nói lời ngon tiếng ngọt, tâm chợt lạnh.
Quả nhiên, đàn ông nào cũng thay đổi!
Nháy mắt, đôi môi đỏ mọng vểnh lên "Anh quên đã từng hứa gì với em sao, mãi yêu thương em, luôn đối xử tốt với em?".
Mộ Dung Kiệt nhìn bộ dạng đáng thương như con thỏ nhỏ của cô lúc này, tâm trạng càng thêm phấn khích.
Ho khan hai tiếng: "Ý của anh là chỉ đối xử tốt với phụ nữ của anh thôi, nhưng em đâu phải là phụ nữ của anh!".
Hai mắt Ngải Tuyết sáng lên, lôi kéo cánh tay Mộ Dung Kiệt "Em không phải là người phụ nữ của anh sao?"
"Tất nhiên, lúc nãy có người phủ nhận anh không phải là chồng của cô ấy, về việc này, anh không thể không nghi ngờ. . . . . ." Lời nói nửa chừng dừng lại, nhìn khuôn mặt Ngải Tuyết tràn đầy khổ sở.
Ngải Tuyết ngây người một lúc, đáng chết, nói đi nói lại, cô cũng không chiếm được tiện nghi của anh!
Hạ quyết tâm, tiến tới bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Em sai rồi!"
"Cái gì? Lớn tiếng một chút!" Mộ Dung Kiệt cau mày, nha đầu này, lúc nào thì ăn nói nhỏ nhẹ như vậy đến cả tiếng muỗi bay cũng nghe được?
Mặt Ngải Tuyết đỏ lên, lại gần anh lần nữa, vội ho một tiếng "Kiệt, em sai rồi, đừng để em làm việc ở nơi này!".
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nhếch lên tạo thành nụ cười mê người, làm mọi người xung quanh phải ngất ngây.
Sắc mặt Ngải Tuyết đen lại, người đàn ông này, không thể không có dáng dấp điên đảo chúng sinh như vậy sao?
Mộ Dung Kiệt cười xong lại gần cô, cách chóp mũi Ngải Tuyết chừng 1cm thì dừng lại.
Chương 90: Cưng chiều vô đối! (4)
Ngải Tuyết lúng túng đẩy anh một cái, nhưng bị anh trực tiếp vùi trong ngực, không thể di chuyển dù chỉ một chút!
"Hôn anh!" Trực tiếp đưa mặt tới gần, chờ đợi cô hôn.
Mặt Ngải Tuyết vẫn ửng đỏ như cũ, lúc anh vừa nói xong, càng làm khuôn mặt cô đỏ hơn cả trái cà chua, nhìn càng thêm kiều diễm ướt át!
Không đợi Ngải Tuyết có phản ứng gì, những người ngồi bên cạnh bắt đầu ồn ào lên:
"Hôn đi, hôn đi. . . . . ." Bọn họ còn vui mừng hơn cả người được hôn, dường như đôi kim đồng ngọc nữ đó là đôi bạn thân với họ.
Ngải Tuyết cắn môi, tên đàn ông chết tiệt này, cố ý muốn làm khó mình mà, định xoay mặt, không để ý đến anh nữa,
Mộ Dung Kiệt không có kiên nhẫn chờ đợi, ném cho cô cái lườm cảnh cáo.
Nâng cằm của cô lên, chủ động đưa miệng áp vào miệng cô, hung hăn cắn!
"A! ! ! Sao cắn em, anh là mèo sao?" Ngải Tuyết bị đau nên che miệng lại, trong lòng tức giận bất bình lên tiếng.
Lúc này Mộ Dung Kiệt mới hài lòng nhếch miệng lên "Nha đầu ngốc, anh cố ý làm em đau, để em nhớ lâu một chút, anh là chồng của em, sau này, phải gọi anh như vậy, anh muốn em hôn thì em phải hôn, em quên trước kia anh nói gì sao, không cho phép em cự tuyệt tình yêu của anh, hôn cũng là một loại hình thức thể hiện sự yêu thương, biết không?"
Ngải Tuyết vì lời nói của anh mà xụ mặt xuống" Mộ Dung Kiệt, anh đừng bá đạo như vậy có được không?"
Lời vừa nói ra, một cái cốc vào trán cô, "Nha đầu ngốc, em dám gọi anh là Mộ Dung Kiệt, cái cắn lúc nãy không đủ đau sao? Hay là, em còn muốn cảm thụ sự thân mật với anh lần nữa!" Vừa nói vừa lấn người tới.
Ngải Tuyết sợ tới mức rụt cổ lại như chú rùa, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu một cái "Được rồi, anh nói cái gì chính là cái đó đi!"
Mộ Dung Kiệt hài lòng trước kết quả này, trong mắt tràn đầy nụ cười hạnh phúc!
Ăn uống xong, Ngải Tuyết đem những lồng bánh không chồng lên nhau nói" Trong nhà còn có Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan chưa ăn thì phải!" .
Đi khỏi tiệm, ánh mắt bất thiện, trợn mắt nhìn ông chủ bán hàng, trong lòng thề ‘ Ông chờ đó, ngày tôi có tiền sẽ quay lại trả đũa ông’, Ánh mắt muốn giết người của cô làm ông chủ không ngừng sờ chóp mũi, che giấu vẻ chột dạ trong lòng.
Một tay Mộ Dung Kiệt lái xe một tay không an phận đưa vào cổ áo của Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết dùng sức gạt tay anh ra, trong lòng kêu lên "Sắc lang, người đàn ông này chắc chắn là một ác ma tái thế".
"Bảo bối, ngồi đàng hoàng một chút, em muốn anh lái xe xảy ra tai nạn à!" Những lời này khiến Ngải Tuyết ngồi yên ổn lại mặc cho anh đùa giỡn.
Chương 91: Cưng chiều vô đối! (5)
Ngải Tuyết nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không dám nhìn anh dù chỉ một cái.
Cô càng thờ ơ như vậy, càng làm Mộ Dung Kiệt không từ bỏ ý định trêu đùa cô.
"Kiệt, anh xem là ai kìa?" Ngải Tuyết giống như phát hiện chuyện lạ, chỉ thấy một đầu tóc bù xù, quần áo xốch xếch, thậm chí ngay cả giầy cũng không mang.
Người phụ nữ ấy ngồi bên lề đường, cả người run lẩy bẩy, bộ dáng đáng thương vô cùng, thoạt nhìn sao lại giống Thượng Quan Tử Uyển?
Mộ Dung Kiệt liếc nhìn theo tay của cô, sau đó là tiếng hừ lạnh, hơi thở lạnh lẽo phun trào.
"Là ả tiện nhân đó!" Chợt đạp thắng xe, sải bước đi xuống, Ngải Tuyết theo sát phía sau, nhìn thấy rõ người đó cả người tức giận phát run nói.
Xông tới trực tiếp giơ tay lên "Thượng Quan Tử Uyển, trả con cho tôi!" .
Thượng Quan Tử Uyển bị một cái tát bất ngờ, tức giận ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy lửa giận của Ngải Tuyết, đầu tiên là kinh ngạc một lúc, sau đó trên mặt đầy sự oán hận và nham hiểm!
Lập tức đứng lên, ánh nhìn độc ác, tay chỉ vào Ngải Tuyết "Là người đàn bà dơ bẩn như cô đã đem tôi trở thành bộ dạng như thế này, còn dám xuất hiện trước mặt tôi!".
Mặt Mộ Dung Kiệt tối sầm, ‘Bụp…’ một cái đánh đã làm rớt ngón tay đang chỉ Ngải Tuyết, đánh một quyền vào bụng Thượng Quan Tử Uyển "Lá gan cô vẫn không nhỏ? Dám đưa tay chỉ người phụ nữ của tôi!"
Thượng Quan Tử Uyển lảo đảo té xuống đất, răng và môi đều phát run.
Xung quanh nhiều người đi qua đi lại, bắt đầu bàn tán chỉ trỏ.
"Cô xem, sao người đàn ông này lại đánh cô gái kia."
"Thật không có đạo đức, còn có người phụ nữ bên cạnh anh ta nữa, nhìn rất yếu ớt lại không nghĩ tới cũng xuống tay đánh cô gái đó!" .
Thượng Quan Tử Uyển nhìn thấy những người đi đường đều đồng cảm với mình, lá gan lớn ra không ít.
Hai mắt lưng tròng, miệng kiên quyết nói "Ngải Tuyết, tôi nói rồi tôi không có giành Kiệt với cô, sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Hiện tại, cái gì tôi cũng không còn, cô không nhìn thấy sao? Cô còn không chịu bỏ qua cho tôi, các người muốn tôi nhục nhã đến mức nào nữa?".
Con ngươi Mộ Dung Kiệt lạnh như băng, quả đấm vang dội thật mạnh, anh thề, chỉ cần người phụ nữ này nói thêm một chữ nữa, Mộ Dung Kiệt anh bảo đảm để cô chết ngay tại chỗ này!
"Thì ra là vì người đàn ông này, khốn khiếp thật!"
"Đúng vậy, cô nhìn đi, người đàn ông này trừ diện mạo đẹp trai, còn có cái gì chứ? Thật không hiểu nổi hai người phụ nữ này, vì người đàn ông như vậy mà tranh đấu nhau, đáng giá sao?".
"Còn có tiền nữa đấy, không nhìn thấy chiếc Ferrari phiên bản có hạn đậu bên đường sao?"
"Thôi đi, vậy là thiếu gia nhà giàu lắm tiền rồi!" Một tên con trai khác thái độ khinh thường.
Chương 92: Cưng chiều vô đối! (6)
Mặt Mộ Dung Kiệt xanh mét rõ rệt, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng, trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Thiên, để anh ta xử lí đám người nhiều chuyện lắm mồm này.
Những người đó đương nhiên không hiểu rõ mọi chuyện, nhìn Mộ Dung Kiệt nói chuyện điện thoại xong, bộ mặt châm chọc cười ha ha:
"Anh cho rằng anh đang đóng phim a, làm cái gì bụi cơ ơ, tính chọc trẻ lên ba sao, cười chết mất!"
Mặt Thượng Quan Tử Uyển từ màu trắng chuyển sang màu xanh, trong lòng nhịn không được run lên.
Ngải Tuyết nhìn chăm chú vẻ mặt của Thượng Quan Tử Uyển thay đổi không ngừng.
Trong lòng có chút kích động, giết cô để báo thù cho bảo bảo!
Mộ Dung Kiệt nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Ngải Tuyết, ý bảo cô đừng kích động.
"Bảo bối, tất cả giao cho anh, tin tưởng ông xã của em, anh sẽ không để cho con của chúng ta chết oan như vậy!" Ánh mắt đầy kiên định nhìn Ngải Tuyết.
Lời nói của anh làm tim cô ấm trở lại, nhẹ nhàng gật đầu, mím môi!
"Sao cô lại biến thành cái bộ dạng thảm hại này?" Một tuần trước cô ta vẫn còn diễu võ giương oai ở trước mặt mình mà.
Mộ Dung Kiệt ôm lấy cô "Chúng ta lên xe về nhà, anh từ từ kể cho em nghe có được không?"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian